Huyền Thoại Tình Yêu Thiên Thần Và Ác Quỷ

Chương 5: Yêu anh, có phải em đã sai?




Có những vết thương rồi cũng sẽ lành, có những giọt nước mắt rồi cũng sẽ cạn khô, có những nỗi đau sẽ vùi chôn trong quá khứ, và có những nuối tiếc sẽ mãi mãi lãng quên. Nhưng vấn đề là, cần bao nhiêu lâu có thể quên?

Trong cuộc đời này, có những nỗi đau đớn giấu kín trong trái tim mỗi người. Không nói không có nghĩa là không buồn, không kêu đau không phải là không đau khổ. Chỉ là, người ta muốn che giấu hay muốn bộc lộ mà thôi.

Với Lạc Vi, cô chọn cách che giấu. Vẫn ẩn mình trong lớp vỏ bọc lạnh lùng, nhưng nơi trái tim kia, bây giờ đã có một hình bóng, một hình bóng không thuộc về cô. Không biết đã bao nhiêu lâu, kể từ lần chạm trán đó, cô không gặp lại anh. Có lẽ, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai. Gặp lại chỉ khiến hai người thêm khó xử. Hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa, đó lại là hai thế giới đối nghịch nhau. Tình yêu này vốn dĩ không nên bắt đầu. Cố gắng nhưng liệu có kết quả?

Khẽ đặt tay lên trái tim mình, Lạc Vi tự hỏi từ bao giờ, nó đã không còn ngủ yên nữa? Đôi mắt cô ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Cô vốn rất ghét ánh sáng, nhưng giờ lại rất thích thấy nó. Đơn giản, bởi vì đó là nơi thuộc về anh. Nếu nói rằng cô là bóng tối thì chắc chắn, anh chính là ánh sáng. Hai thứ này hoàn toàn đối ngược nhau, hoàn toàn không thể ở cùng nhau. Một khi có ánh sáng, bóng tối sẽ phải lùi bước. Và khi ánh sáng lụi tàn, bóng tối sẽ ngự trị khắp nơi. Phải chăng, bọn họ cùng như vậy, mãi mãi không thể ở cạnh nhau?

- Vi Vi.

Tiếng gọi sau lưng khiến Lạc Vi giật mình quay ngoắt lại. Cô nhìn thấy Triệu Thiên Vương đang đứng tựa lưng vào tường, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn cô đầy đau khổ. Lạc Vi nói giọng trách móc:

- Triệu Thiên Vương, anh rất có khả năng dọa chết người khác đấy. Sao anh lên tiếng bất ngờ thế chứ? Đi gì mà không có chút tiếng động nào.

- Không phải là không tiếng có động. Mà là em không nghe thấy, bởi vì…em đầu có để ý.

- Có thể.

Cô quay mặt đi, không nói thêm điều gì nữa. Ánh mắt cô vẫn dõi ra vùng trời xanh thẳm. Triệu Thiên Vương tiến lại gần, đứng cạnh cô, nhìn theo đôi mắt cô.

- Em nhìn gì vậy?

- Nhìn trời.

- Trước giờ em rất ghét nơi đó.

- Là trước kia thôi.

- Vậy tại sao giờ lại không ghét nữa?

- Bởi vì...

Cô định nói bừa lí do gì đó nhưng lại không nghĩ ra. Cô lại càng không muốn Triệu Thiên Vương biết tình cảm mà cô đang mang trong lòng.

- Bởi vì nơi đó có anh ta – Triệu Thiên Vương đột ngột lên tiếng.

Lạc Vi giật mình.

- Ý anh là sao?

- Anh ta…là tên thiên thần hôm đó. – Triệu Thiên Vương xoay người, nhìn chằm chằm vào Lạc Vi – Anh đã nhìn thấy, trong ánh mắt em…có thứ tình cảm mãnh liệt. Em đừng quên rằng, anh có khả năng đọc suy nghĩ của người khác.

Lạc Vi khẽ cười. Phải rồi, sao cô lại quên mất điều này nhỉ? Làm sao cô qua được mắt Triệu Thiên Vương khi anh ta mang trong mình khả năng đặc biệt này? Tâm tư của cô đã bị anh nhìn thấu cả rồi. Giọng nói cô run run, tựa như sắp khóc.

- Vậy anh nói xem em phải làm sao? Em không muốn có thứ tình cảm này, nhưng lại không cách nào quên được. Anh nói đi. Rốt cuộc em phải làm như thế nào đây?

- Lạc Vi, quay lại nhìn anh – Triệu Thiên Vương xoay bờ vai Lạc Vi, để cô nhìn thẳng vào mắt anh – Anh sẽ giúp em, sẽ giúp em quên đi tình cảm ấy.

- Giúp em? Anh giúp như thế nào?

Triệu Thiên Vương hít sâu một hơi, nhắm đôi mắt lại, sau đó mở ra, nhìn thẳng vào Lạc Vi, giọng nói đầy sự quyết tâm:

- Anh sẽ cảm hóa trái tim em bằng trái tim mình.

Lạc Vi mở to đôi mắt ngạc nhiên, có vẻ như không hiểu điều anh nói. Anh dở khóc dở cười, đau khổ bảo cô:

- Anh đã nói với em bao nhiêu lần câu “anh yêu em” rồi? Tại sao lần nào em cũng cho rằng anh nói đùa? Anh ở gần em bao nhiêu năm như vậy, em cũng chẳng cảm thấy gì hay sao?

- Triệu…

Lạc Vi nghẹn họng, không nói nổi lời nào. Đúng như anh nói. Trước giờ, cô chỉ coi anh như người anh trai. Những lời yêu anh nói, cô đều cho rằng anh đang đùa cợt. Cũng tại anh hay nói những lời bông đùa với cô, thành ra cô không nhận ra tình cảm của anh.

- Em sẽ để anh bước vào trái tim em chứ?

Triệu Thiên Vương nhìn Lạc Vi chờ đợi. Cô giật mình nhìn anh chằm chằm, trong lòng đấu tranh tư tưởng dữ dội. Cô có nên cho anh một cơ hội hay không? Nếu như cho anh cơ hội thì cũng có nghĩa là, cô đang tự cho mình một cơ hội để quên đi bóng hình anh chàng thiên thần mang tên Hàn Từ Quân kia.

- Em sao thế? Trả lời anh đi – Đôi mắt Triệu Thiên Vương đã vằn lên tia tức giận – Em không có cảm giác gì với anh sao? Lạc Vi, em hãy tỉnh lại đi. Em và anh ta vốn là hai thế giới đối lập. Tình yêu của hai người là sai trái. Một thiên thần và một ác quỷ sẽ vĩnh viễn không thể bên nhau. Hãy tin anh, nắm lấy tay anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời.

Lạc Vi cảm thấy nơi khóe mắt đã có thứ gì đó cay cay. Cô vội vã đưa tay lên gạt đi tất cả. Từ bao giờ cô yếu đuối thế này? Chút lời nói của Triệu Thiên Vương đã làm cô rơi nước mắt. Cô hít một hơi thật sâu, đưa đôi mắt đỏ rực của mình nhìn thẳng vào mắt Triệu Thiên Vương:

- Được. Em sẽ cho anh một cơ hội.

Một lời nói quả quyết của cô đã làm trái tim một người đông cứng trong niềm hạnh phúc. Vậy có phải là, cô đã một phần chấp nhận tình cảm của anh?

Lạc Vi ngồi trầm tư chiếc bàn đá. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa. Cô cần chút không gian yên tĩnh để đắm mình trong dòng suy nghĩ.

Ánh sáng đỏ rực từ những ngọn đuốc bập bùng, chiếu lên gương mặt sắc sảo của Lạc Vi, lên những đường nét tuyệt mĩ trên gương mặt một ác quỷ.

Đôi môi Lạc Vi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt. Ông trời thật biết cách trêu đùa lòng người. Nếu cô và anh đã là hai thế giới, tại sao lại để hai người gặp gỡ nhau, rồi bây giờ lại là kẻ thù địch, không đội trời chung?

Từng cánh hoa hồng nhung đỏ rực rơi xuống chân Lạc Vi. Đôi tay cô vuốt nhẹ bông hoa cầm trên tay. Đây là loài hoa cô rất thích, loài hoa có màu huyết dụ. Nửa người cô nằm bò trên mặt bàn đá lạnh toát. Đôi mắt lùng phủ một màn sương mỏng, không thể nhìn ra suy nghĩ của cô là gì. Nơi khóe mắt cô đã hơi ươn ướt. Là gì vậy? Nước mắt sao? Nực cười thật. Một ác quỷ vô tình, chỉ biết đến chém giết như cô, từ lúc nào đã trở nên yếu đuối đến mức rơi nước mắt như thế này? Cô ghét nước mắt, ghét những người con gái yếu đuối vì tình, lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc. Cô cũng là một cô gái, cũng đã từng mang tâm hồn yếu đuối, mong manh. Tuy nhiên, kể từ ngày nhìn thấy cha mẹ bị giết ngay trước mắt mình, kể từ ngày mang trong lòng mối hận thù không thể xóa bỏ, cô đã tự thề với lòng rằng, sẽ không bao giờ yếu đuối nữa, dù chỉ một lần. Có phải cô đang phản bội lời hứa thầm của mình?

Lạc Vi thở dài bất lực. Con người cô đang dần thay đổi rồi hay sao? Chết tiệt thật. Tâm hồn một ác quỷ vốn dĩ không cho phép cô có mềm yếu thế này cơ mà. Có thể con người không hiểu. Nhưng trong thế giới ác quỷ, bắt buộc phải ác. Tại sao ư? Để tồn tại. Những ác quỷ khát máu giẫm đạp lên nhau mà sống. Giống như quy luật tự nhiên. Kẻ mạnh thì tồn tại, còn kẻ yếu phải ra đi. Cô không thể biến mình thành kẻ yếu để người khác chà đạp. Chính vì thế, cô cần phải ác, thật tàn ác để làm xây dựng thế lực của mình trong thế giới này. Từ đó cô mới dễ dàng tìm cách trả mối thù xưa được.

Đôi tay Lạc Vi bứt từng cánh hoa đỏ thả xuống chân. Miệng lẩm nhẩm đếm gì đó. Cô không thể tự mình quyết định có yêu anh hay không, nhưng chắc không phải dùng cái cách đếm cánh hoa đấy chứ?

Cánh hoa cuối cùng trên tay cô rơi nhẹ nhàng xuống đất. Cô ngẩn người trong giây lát, miệng mấp máy:

- Là không sao?

Rôi rất nhanh, cô thả luôn cành hoa xuống đất, tự cười mình ngớ ngẩn. Không đâu lại làm trò trẻ con này.

Ngửa cổ nhìn lên trên. Bên ngoài kia, trên bầu trời cao vời vợi, có một người, một người cô rất nhớ, nửa muốn gặp, nửa lại không muốn gặp. Vậy còn người đó? Người đó có mong gặp cô hay là…đang nghĩ cách bắt cô?

Cô cảm thấy trái tim có chút gì đó đau đớn khi nghĩ tới điều này. Liệu có khi nào, ác quỷ Lạc Vi cô sẽ bị bắt dưới tay người mà cô lỡ đem trao trái tim mình hay không?

Cô chợt nhớ tới lời Triệu Thiên Vương đã nói. Tình yêu này rốt cuộc là đúng hay sai? Nhưng có là đúng hay sai đi chăng nữa, có lẽ nó cũng sẽ không có kết quả.

Lạc Vi ngả người lên chiếc giường trải đệm màu huyết dụ, đôi mắt ánh lên niềm đau khổ sâu sắc:

- Yêu anh, có phải êm đã sai?

=================================

“Phải chăng anh không phải là thiên thần. Phải chăng em không là ác quỷ. Phải chăng, chúng ta chỉ là những con người bình thường. Có phải, chúng ta sẽ có cơ hội bên nhau?

Có lúc em đã định từ bỏ tất cả. Bỏ rơi tình cảm em trao anh, bỏ rơi hình bóng anh đứng lại phía sau. Nhưng mà, kết quả là, em không làm được. Tình yêu em trao anh đã quá sâu đạm rồi. Em không đủ dũng khí để bước tiếp mà không có anh bên cạnh. Em không dám tưởng tượng đến một ngày không có anh, cuộc sống của em sẽ như thế nào?

Em có thể không cần cả thế giới, chỉ không thể không cần anh. Em có thể hi sinh hạnh phúc, thậm chí cả tính mạng bản thân vì anh. Còn anh, liệu có thể đấu tranh vì tình yêu này hay không?”

“Anh đã lựa chọn nắm tay em thì sẽ bên em đến hơi thở cuối cùng. Mặc kệ em là ai, mặc kệ em đã làm những gì. Anh chỉ cần, trái tim em luôn ở bên anh. Anh sẽ bỏ mặc tất cả, sẽ đấu tranh vì tình yêu của chúng ta. Và…anh sẽ bảo vệ em…suốt kiếp…”